Nếu Có Ai Hỏi Về Điều Tuyệt Vời Nhất Của Đời Anh
Nhiều điều tuyệt vời về Canada mà có thể bạn chưa từng nghe đến. Hãy cùng chúng tôi điểm qua 19 điều đặt biệt trong bài viết và video này để biết thêm về đất nước Canada:
Hỏi Trăng – Nguyễn Nguyệt Anh
Trăng ơi…! Sao mãi lẻ loi trên đại dương Cảm nhận buồn bơ trong dạ thẹn thùng? Người có nhớ ai, mãi chờ đợi Đêm hoang hoải, thức trắng, lạnh lẽo.
Còn tôi, lặng lẽ ước ao không ngừng Mong người quay về, xua đi nỗi buồn. Để thuyền tình không trôi nơi sông cô đơn Đêm đêm, tôi không ngồi than thở.
Trăng ơi trăng...! Đời có phải là một nghĩa vụ? Bây giờ, ta nhớ họ đầy lòng ngẩn ngơ, Mỗi khi buồn, ta lại dỗi vu vơ, Thương quá, người bên xa, lòng lắc lư.
Trăng, có nghe tiếng sóng biển tình khoan nhượng? Khi biển hồi sinh từ hồn nền yên bình, Ánh trăng êm đềm, hương tình lạc lõng, Ta yêu mãi người thương, trong cuộc sống viễn cảnh.
Tôi vẫn giữ trong lòng kí ức tình yêu, Như những bông hoa nở rực rỡ mùa xuân. Không gì có thể phai mờ, chỉ còn lại nỗi đau lạc lõng, Mùa phượng đỏ, đẹp tươi nhưng đã trôi qua.
Nhưng tiếc rằng, con đường quen vào chiều lá rơi, Mình còn đây, bước đi giữa đám đông. Không biết tại sao, chỉ còn lặng thinh nơi này, Gió thì thầm, an ủi, nhẹ nhàng làm khe khẽ.
Nhìn bút viết, đánh dấu từ thuở nào, Chia sẻ những câu chuyện đơn lẻ của cuộc sống. Đông đến, chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ nỗi buồn, Áo mỏng che chắn, từng là niềm ấm áp.
Rồi, thời gian trôi, thay đổi mọi thứ, Tuyết rơi nhiều, ánh nắng nhạt nhòa. Trên con đường chung, nhưng cảm thấy chia xa, Ánh mắt biếc không cùng hướng bước đi.
Thắc mắc nhiều, nhưng không dám tưởng tượng, Ai đó giữ lại nỗi buồn lạnh lẽo. Tâm sự nhiều, nhưng giấu kín trong từng vần thơ, Chấp nhận cô đơn, không muốn chia sẻ.
Và mãi mắc kẹt, ánh trăng rằm nở muộn. Hỏi trăng, tại sao màu mây nhuốm lẫn?
Đố ai nhận ra nàng trăng thật sự là ai?
Em yêu chị, nhưng giờ đây hận chị vạn lần!
Chị Hằng, em mất lòng với trăng vì chị!
Khi em đã biết yêu, Yêu người thi sĩ thích ngồi dưới ánh trăng. Trong thơ, anh ấy kể về chị Hằng, Trăng thơ, anh ấy muốn ôm trăng vào lòng.
Chàng đưa rượu hồng cho chị uống, Bóng chị chìm đậm trong hồn chàng. Thơ buồn của chị như nát tan, Vui vẻ lại được thể hiện qua từng ca khúc.
Em say mê chàng, chị ơi! Say đắm trong vẻ đậm chất thơ của chàng. Hồn chàng biết đến những giấc mơ, Vần thơ chờ đợi, nhớ mong, đầy quyến rũ.
Chàng yêu em bằng tấm lòng chân thành, Từ ngày có chị, duyên nồng không phai. Lòng chàng bây giờ đã chia thành hai, Một nửa dành cho em, nửa kia dành cho trăng.
Thương lòng em và chị Hằng, Chàng thi sĩ lạc quan đến gần em. Ngồi giữa trời đêm, lòng em thêm một chút, Chị Hằng ơi, chúng ta cùng trọn vẹn trong trái tim anh.
Nửa đêm, trăng buồn lẻ loi, Bóng đơn, lệ tuôn trên gối mềm. Bây giờ người ấm êm Bỏ rơi nửa kia trong đêm u sầu.
Những ngày xưa đứa ta còn đâu? Nhớ lời anh thề hẹn mỗi câu. Trên bãi cỏ triền đê mơ, Anh quên lối về, quên đến em.
Giờ đây trăng đứng bên thềm, Cho gió ghé thăm, nghệ thuật tình. Mây buồn khuất phủ bờ mình, Còn em, nỗi buồn nhòa trong đêm.
Nghĩ rằng tình đã qua đi, Nghĩ rằng anh xa cách thế mà. Lòng vẫn bồi hồi, thao thức Trong đêm không ngủ, lạy trời quên anh.
Trăng khuya, gió đi tìm, Xe duyên tơ nguyệt ở đâu? Ngồi ngóng đêm thâu mỏi mòn, Mây bay hỏi sầu, nhớ ai?
Trăng khuya, mơ mộng vờn ai, Đôi mắt nhung nai mơ màng. Trăng mộng đêm say, có buồn Nhưng nhớ ngập tràng, như tôi.
Trăng lơ lửng xa xôi, Nửa đêm mộng lần trôi xa. Mây hồng lơ lửng chân gió, Gió reo nhẹ, rung vầng trăng khuya.
Đêm nay, gió về ru mây, Mộng tràn trề thương yêu. Trăng tròn, trăng khuyết lên ngựa, Tình em dậy sóng, anh ơi nơi đâu?
Vầng trăng sẽ làm đôi chăng? Tình em gió cuốn, xót xa.
Đêm trăng sáng ở miền quê thôn dã, Thanh bình êm ả, nên thơ. Ta bon chen giữa phố thị vật vờ, Mỏi mệt giữa dòng đời trôi nổi.
Đêm trăng sáng, như trăng hờn dỗi, Khuất rặng cây, mang nỗi u buồn. Lòng lặng lẽ giữa màn sương hiu hắt, Cho đêm trường lạnh lẽo nặng trĩu.
Trăng gầy khô héo, nhớ ai? Ta buồn vì nỗi niềm riêng. Tâm tư man mát buồn phiền, Tìm ai đó cùng mang tâm sự.
Chỉ muốn nói vài ba câu nhắn nhủ, Trăng có còn sáng ở nơi xa? Ở đây cũng nhớ lắm mà, Ai ngắm ánh trăng tà cuối buổi?
Trăng yên lặng giữa đêm u tối, Thanh bình cho kẻ chờ mong. Ánh trăng khuya nghe ảo não trong lòng, Trăng sáng quá, trong ta vô vọng.
Đêm tĩnh mịch, ánh trăng soi bóng, Dáng hao gầy thấp thỏm chờ ai. Bước chân trên đường dài vạn lý, Nhìn trăng sáng, ta nhớ giấc mộng.
Đêm Trăng Rọi Sáng – Nguyễn Ngọc Sáng
Đêm khuya, lòng không yên, nhớ ai? Tiếng thở dài vang nhẹ, khắc sâu. Bên trăng, cùng đêm, lạnh buốt lòng Vai gầy hờ hững, trang đài đứng. Vùng trời tím kỷ niệm bao la, Biết người có nhớ đến trăng xưa? Trăng đêm lạnh lẽo, sương khói màu, Buồn bã giữa cõi đời lê thê.
Trăng buồn chênh chếch bên thềm Làm ai kia ngồi buồn, trầm ngâm ngắm trăng. Lòng bâng khuâng, nhớ thương lạ thường Trăng khuya giữa đêm, làm bóng mờ mịt.
Đêm khuya trăng cheo leo bên thềm Người kia ngồi buồn, trầm ngâm ngắm trăng. Lòng bâng khuâng, nhớ thương lạ thường Trăng khuya giữa đêm, làm bóng mờ mịt.
Nhớ trăng, hình bóng người thương Xa cách quá, khắc sâu nỗi vô thường. Gặp nhau chỉ qua mạng xã hội Tin nhắn buồn trôi mãi trong lòng.
Nghĩ về tương lai băn khoăn Tình yêu ở đây, mai sau thế nào? Hai đầu cách biệt, đau đầu Từ Bắc vào Nam, mưa sầu thâm niên.
Nỗi nhớ còn triền miên Buồn vương lên, nản lòng thêm trăm phần. Ở xa, có hiểu được không? Nhớ thương nhau, lòng xót xa phôi pha.
Gió nhẹ đưa lá trúc hòa mình với trăng Em giận anh nhưng lặng thinh chẳng nói thành lời Chiếc lá xoay vụt rơi, nước mơ huyền bí Ánh trăng hòa quyện, mọi buồn phiêu tan...
Trăng từ thiên đàng rơi xuống phố Vàng óng khuất trong cành cây đón chờ Hoàng lan tỏa hương, giấc mộng tỉnh giấc Ánh trăng say đắm, lòng ta ngập tràn hạnh phúc.
Thương vầng trăng một mình sáng lung linh Phố đèn sao rụt rè, để trăng buồn yên tĩnh.
Nếu có ngày mai, sẽ nói rằng Đời anh rạng ngời vì ánh trăng lung linh Và em, ánh trăng vàng quý phái Hòa mình bên nhau, không lỡ làng ngừng nghỉ.
Ánh vàng lấp lánh, lòng buồn ơi Thổn thức nhớ mãi, người thân quen đó Bóng ai bên kia, chẳng quên lời hứa Lòng mong chờ mãi, chẳng tìm thấy vui.
Trăng ơi, khi tỏa và khi mờ Một bóng bơ lạnh lùng, nơi này lẻ loi Trăng vờn mây núi, hòa mình chập chùng Riêng ta, nỗi nhớ nhung ngút ngàn đong đầy.
Một mình, bước chân lang thang Trăng vàng lẽo đẽo trên đầu, đi bên ta Người buồn, trăng chẳng trong veo Khi tròn, khi khuyết, khi treo, khi chìm.
Trăng non, trăng khuyết, trăng gầy Trong không gian tĩnh lặng, thuyền lặng lẽ dưới trăng Vành vạnh, tròn vành vạnh, vầng trăng nở rộ Tình em trong trẻo như ánh trăng ngày rằm.
Viên Minh Viên là một trong những khu vườn đẹp nhất tại Trung Quốc và được giữ gìn như một báu vật của các vương triều. Với vẻ đẹp huy hoàng, đứng sừng sững trước lớp bụi thời gian, công viên đã thực sự để lại nhiều ấn tượng mạnh mẽ trong lòng các du khách. Hãy cùng Kim Liên Travel dạo quanh khu vườn xinh đẹp này nhé!
Viên Minh Viên nằm tại phía Tây của Bắc Kinh Trung Quốc và xây dựng từ năm 1417 từ thời nhà Minh. Công trình được xây dựng hình chữ nhật và tổng diện tích lên đến trên 12.000m2. Từ xa xưa, nơi này được coi là điểm bí ẩn riêng tư cho những gia đình hoàng gia. Và cho tới nay, những nét đẹp khi xưa trong kiến trúc vẫn còn được giữ nguyên vẹn và thu hút nhiều du khách đến thăm.
Tháng 12/1998, đây là khu vườn cổ đầu tiên tại đất nước Trung Hoa được nằm trong danh sách Di sản Thế giới, bao gồm núi Wanshou và hồ Côn Minh. Xung quanh công viên là dãy núi Xishan tạo ra bức tường thành vững trãi giúp cho toàn bộ khu vườn trở thành hệ thống phòng thủ kiên cố. Trong đó, khu chính được đặt tại đền Renshou, 2 khu vực còn lại là nơi sinh sống của Yushou Hall, Le Shouting và hoàng hậu.
Một số địa điểm du lịch Bắc Kinh: