Môi Trường Thế Giới Và Hành Động Của Tuổi Trẻ
Ngày Môi trường Thế giới: Hành động vì một thế giới tốt đẹp hơn !
Ngày Môi trường Thế giới (World Environment Day) được tổ chức hàng năm vào ngày 5 tháng 6. Ngày Môi trường thế giới 5/6/2024 được Chương trình Môi trường Liên hợp quốc (UNEP) phát động với chủ đề “Phục hồi đất, chống hạn hán và sa mạc hóa”, nhằm kêu gọi các quốc gia trên toàn cầu cùng chung tay hướng tới những mục tiêu phục hồi đất đai, chống sa mạc hóa và khả năng chống hạn, làm chậm quá trình biến đổi khí hậu, bảo vệ tự nhiên, tăng cường sinh kế và an ninh lương thực cho hàng tỷ người trên thế giới. Đây là một sự kiện quan trọng trên toàn cầu nhằm nhấn mạnh vai trò của môi trường và khuyến khích các hoạt động bảo vệ môi trường Trái đất 🌿🌎.
Đúng như tên gọi của nó, ngày môi trường thế giới có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Mục đích cao cả của ngày này là khởi nguồn cảm hứng và thúc đẩy tư tưởng của con người. Sự kiện này hướng toàn thế giới tới các hoạt động tích cực để bảo vệ môi trường. Vấn đề bảo vệ môi trường không chỉ dừng lại ở ngày 1 ngày 2 mà còn phải duy trì thường xuyên, liên tục.
Để triển khai hiệu quả các hoạt động hưởng ứng Ngày Môi trường thế giới (5/6), Tháng hành động vì môi trường năm 2024, UBND tỉnh Sơn La đã có công văn số 2234/UBND-KT ngày 24/5/2024 chỉ đạo các sở, ban, ngành và UBND các huyện, thành phố tổ chức các hoạt động hưởng ứng Ngày Môi trường thế giới năm 2024. Các sở, ban, ngành và UBND các huyện, thành phố trên địa bàn tỉnh cần tiếp tục triển khai Luật Bảo vệ môi trường năm 2020 và các văn bản hướng dẫn thi hành Luật về tăng cường các hoạt động quản lý chất lượng môi trường đất;
Dưới đây là một số hoạt động mà chúng ta có thể thực hiện để hưởng ứng:
Tăng cường truyền thông và giáo dục: Làm cho mọi người hiểu rõ hơn về đa dạng sinh học và giá trị của nó trong chiến lược phát triển bền vững. Lồng ghép nội dung bảo tồn đa dạng sinh học vào các chương trình giáo dục và thúc đẩy lối sống hài hòa với thiên nhiên.
Thực hiện Chiến lược quốc gia về đa dạng sinh học: Đóng góp vào thực hiện các mục tiêu của Khung đa dạng sinh học toàn cầu. Phổ biến, hướng dẫn và thực hiện các quy hoạch, chương trình và kế hoạch trong lĩnh vực bảo tồn thiên nhiên và đa dạng sinh học.
Ngăn chặn khai thác quá mức và buôn bán trái phép các loài động vật và thực vật hoang dã: Bảo vệ và tôn trọng các phong tục tập quán bền vững của người dân địa phương sống tại các khu vực dễ bị tổn thương.
Ngăn chặn loài ngoại lai xâm hại: Sử dụng các biện pháp kiểm soát và tăng cường quản lý để ngăn chặn tác động của các loài ngoại lai đối với đa dạng sinh học.
Giảm ô nhiễm và tác động của biến đổi khí hậu: Áp dụng các giải pháp như giảm thiểu phát thải, quản lý rác thải nhựa và thâm canh bền vững.
Tiết kiệm năng lượng: Sử dụng điện tiết kiệm và hạn chế lãng phí.
Tái chế và phân loại rác: Hãy tái chế và phân loại rác thải để giảm ô nhiễm môi trường.
Trồng cây: Cây xanh giúp hấp thụ khí CO2 và cải thiện chất lượng không khí.
Tham gia cộng đồng: Hãy tham gia vào các hoạt động tình nguyện và chia sẻ thông điệp về bảo vệ môi trường với bạn bè và gia đình.
Kể từ năm 1972 tới nay, đã có hơn 150 quốc gia trên thế giới hưởng ứng tham gia ngày kỷ niệm có ý nghĩa to lớn này. Hãy cùng nhau chung tay bảo vệ môi trường, giữ gìn sự tươi đẹp của Trái Đất và tạo ra một tương lai bền vững cho thế hệ sau! 💚
Trung tâm Kiểm soát bệnh tật tỉnh ( CDC)
TTO - Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Lê Thị Thu Hằng nhấn mạnh người lao động cần tìm hiểu kỹ thông tin trước khi nhận các hợp đồng lao động ở nước ngoài, đặc biệt là châu Phi, tránh bị lừa đảo hay bị môi giới lao động bất hợp pháp.
TTCN - Theo rao vặt trên báo, tôi tìm đến một "công ty" chuyên môi giới hôn nhân nằm tít tận bãi An Dương (quận Tây Hồ) giáp sông Hồng, trụ sở là một ngôi nhà lụp xụp không số nằm tít cuối ngõ, trống tuếch, với một cô gái cỡ ngoài 20 tuổi ngồi sau chiếc bàn kê sát tường.
Khi tôi đã yên vị trên chiếc ghế đối diện, cô gái vào đề luôn: “Anh cần tìm bạn gái bao nhiêu tuổi, đẹp hay xấu?”. Nói rồi cô ta đẩy cho tôi một mẫu hợp đồng, yêu cầu điền đủ thông tin cá nhân. Tôi điền xong, cô ta đọc lướt qua rồi bảo phải ghi rõ cả quê quán, cha mẹ làm gì, còn sống hay chết, số chứng minh nhân dân, hiện sống ở đâu, mức thu nhập... vì “có thể cử người về tận nơi điều tra”, sau đó yêu cầu đưa hai ảnh 4x6, bản photo chứng minh nhân dân và nộp 50.000 đồng.
Cô gái cầm tờ năm chục thản nhiên đút vào ngăn kéo, chẳng thèm ghi biên lai, rút ra một quyển sổ cáu bẩn, dõng dạc: “Hiện tôi đang nắm trong tay vài ngàn đầu người có nhu cầu tìm bạn, kết bạn. Nhưng tôi chỉ đưa cho anh địa chỉ một hội viên để anh tự liên hệ tìm hiểu lấy, nếu không ưng cô gái ấy, trong vòng ba tháng anh được phép thay một cô khác nhưng phải báo ngay cho tôi để tôi “bắn” tiếp cho anh. Quá ba tháng vẫn chưa tìm được ai ưng ý, anh phải đóng thêm lệ phí”.
Lấy được số di động của cô gái tên Mai Lệ Quyên, trước khi ra khỏi “trụ sở công ty”, tôi chỉ nhận được mấy thông tin cụt lủn: Lệ Quyên đã tốt nghiệp Đại học Ngoại thương, 24 tuổi, hình thức dễ nhìn, làm việc trong một ngân hàng quốc tế ở Hà Nội và đang rất muốn... kiếm một tấm chồng. Đêm đó tôi bấm máy gọi liên hồi nhưng trung tâm báo số máy trên không có.
Tôi lập tức gọi điện đến “công ty”, cô ta thản nhiên bảo “thế à” rồi hẹn hôm sau quay lại “đền” tiếp một địa chỉ khác, lần này là một cô gái không để lại số điện thoại nhưng có địa chỉ khá lắt léo khiến tôi mất cả ngày vẫn chẳng lần ra. Tôi chưa kịp điện để trút cơn giận dữ thì cô ta tự gọi lại, bảo: “Em vừa tiếp nhận một cô gái, trình độ học vấn trung bình, người Hà Nội gốc, làm thợ may, cao ráo, rất dịu dàng, lịch sự... có điều đã 34 tuổi, nếu anh chấp nhận em sẽ “ngoặc” cô ấy sang cho anh?”.
Tôi gật. Buổi tối, máy di động của tôi rung số lạ hoắc, một giọng nữ cất lên: “Anh ơi, em là Duyên, hội viên của Câu lạc bộ Cầu Vồng. Chị H.Ng. vừa gọi cho em, em muốn được gặp anh”. Chúng tôi hẹn gặp nhau tại một quán trà trên đường Liễu Giai. Trước mắt tôi xuất hiện một cô gái trông như Thị Nở, lại quá vụng về, vô duyên đến nỗi tôi chỉ nán lại được vài phút rồi đánh bài chuồn!
Ít ngày sau, tôi tới một công ty “buôn tình” khác nấp kín trong một gian nhà chật chội tại hẻm 16 ngõ 4, phố Giang Văn Minh, bên ngoài treo biển Công ty TNHH Hạ Anh, buôn lẻ mỹ phẩm. Cô chủ trẻ có vẻ mặt hơi gian, xưng tên là Hạ Anh, nói liến thoắng như cái máy.
Lúc này có một phụ nữ trạc 50 tuổi, đi xe đạp từ xa tới ngồi trên chiếc ghế đối diện, tay lăm lăm cuốn tử vi bói tuổi vợ chồng. Bà ta chưa từng có chồng, rất muốn tìm một “phu quân” từ 50 tuổi trở lên để tìm vui lúc xế chiều, nhưng cứ lấn bấn khi cô gái yêu cầu nộp 20.000 đồng lệ phí. Đến lượt tôi trình bày nhu cầu tìm bạn gái. Hạ Anh mở sổ, lại đưa ra một tờ phiếu phía trên in Câu lạc bộ Dây Tơ Hồng (hợp đồng môi giới) bắt điền tên tuổi, quê quán, nghề nghiệp, sở thích, tiêu chuẩn bạn gái... và ký xuống dưới rồi dọa phải chịu trách nhiệm trước pháp luật nếu ghi sai các thông tin.
Theo qui định, tôi phải trình đủ chứng minh nhân dân, hai ảnh bất kỳ (để khoe “hàng”), giấy ly hôn (nếu có) để cô gái lưu vào “hồ sơ” (album ảnh) nhưng tôi không có vẫn được chấp nhận, miễn là đưa cho cô ta những thông tin cá nhân (để có chút vốn thông tin chào hàng), nộp đủ lệ phí: “Nếu anh đăng ký tìm người yêu qua câu lạc bộ của em, anh chỉ phải nộp 20.000 đồng, em sẽ cho anh vài trăm địa chỉ để anh kết bạn, hoặc nếu trở thành hội viên chính thức của câu lạc bộ, anh sẽ được sinh hoạt nhóm tại Vườn bách thảo Hà Nội vào tối chủ nhật hằng tuần. Ngoài 30 ngày mà vẫn chưa tìm được bạn gái thì anh lại đóng thêm tiền”.
Khi tôi đề nghị được xem ảnh các cô gái để lựa trước rồi ký hợp đồng, cô ta gắt: “Anh phải điền vào đây đã. Chúng em không thể cung cấp cho anh ảnh của họ được mà sẽ cho anh địa chỉ một số cô để anh tự đến gặp gỡ làm quen”. Tuy nhiên, khi tôi thỏa thuận lấy ngay địa chỉ của các cô gái thì Hạ Anh lại lấp liếm: “Không được, em chỉ cho anh địa chỉ một cô bởi có nhiều người thích bắt cá nhiều tay, cứ lấy thật nhiều địa chỉ rồi chỉ tán tỉnh buông tuồng người ta vài bữa là bỏ”.
Tôi đồng ý ký hợp đồng nhưng yêu cầu phải có biên lai. Thấy cá đã cắn câu, Hạ Anh bảo: “Bây giờ đã giữa tháng mười, thôi từ nay đến cuối tháng em lấy anh 10.000 đồng, cộng thêm tháng mười một nữa, tất cả 30.000 đồng”.
Sau đó cô ta cầm máy Cityphone chọn ra một số di động đã nạp sẵn tự bao giờ và móc trong túi một lá phiếu như tờ lịch ghi cụt lủn chữ Phương 09041102..., bảo: “Chị này sinh năm 1978, quê Thái Nguyên, vừa bỏ chồng xuống Hà Nội bán cặp xách, rất xinh. 18g tối nay em sẽ gọi trước cho chị ấy, báo có anh muốn làm quen nhưng đến 20g anh mới được gọi điện cho chị ấy”. Để kiểm tra cô gái tên Phương thật hay giả, từ lúc bước ra khỏi cửa đến nửa đêm tôi bấm máy suốt nhưng than ôi... chủ nhân số điện thoại trên đã tắt máy!
Trụ sở công ty chỉ là một gian phòng 12m2 trên tầng hai số nhà 25 Lê Đại Hành (Hà Nội), trong phòng có hai chiếc bàn, một cái tủ đứng, một giàn vi tính và hai nhân viên. Phía trên treo rất nhiều ảnh chụp các quan chức Chính phủ. Nữ nhân viên ăn mặc diêm dúa tên Hoa bảo ông Long đang bận đi gặp Thủ tướng để sẽ trình lên một đề án công nhận môi giới kết bạn cũng là một ngành nghề kinh doanh hợp pháp.
Khi khách gọi tới, nhân viên của ông Long luôn miệng rao sẵn sàng đưa cho khách vài ngàn địa chỉ kết bạn, nhưng thật ra sau chín tháng mở cửa, công ty mới thu gom được vài ngàn hội viên, chủ yếu là những ông bà U50-U60 thuộc diện “rổ rá cạp lại”, những cô gái quá lứa lỡ thì, bỏ chồng - chồng bỏ; còn “hàng chất lượng cao” rất hiếm.
Cô nhân viên Hoa khá lọc lõi trong giao tiếp, cứ vòng vo che đậy mãi khi chúng tôi yêu cầu cho xem ảnh 3.000 hội viên mà cô rao qua điện thoại: nếu chúng tôi chấp thuận đóng 100.000 đồng sẽ được chọn (được tìm bạn trong 6-8 tháng). Một nam nhân viên bảo: “Chỉ có 100.000 đồng mà tìm được một cô vợ là quá rẻ. Nếu mai kia Chính phủ công nhận môi giới kết bạn cũng là một lĩnh vực kinh doanh thì mức phí đó sẽ là... vài nghìn đô”.
Cuối cùng cô Hoa cũng mở tủ, bày ra hai cuốn album đựng vài trăm hồ sơ hội viên (đã được chuyển sang mã số, xóa địa chỉ để giữ bí mật kinh doanh) nhưng chỉ có lác đác vài trang có ảnh và hai tập giấy photo nặng gần 1kg in chằng chịt mã số các hội viên, đặc điểm cá nhân, sở thích tìm bạn... và ra điều kiện: nộp đủ 100.000 đồng sẽ công bố tên thật, địa chỉ của từng mã số mà tôi chấm.
Hoa còn bảo: “Hiện công ty em đang có một người Nhật Bản, một người Đài Loan và một người Mỹ”. Nhưng khi tôi sẵn sàng móc tiền để lấy địa chỉ một cô gái Nhật thì cô ta lấp liếm: “Nếu anh muốn tìm một người Nhật thì phải chờ chúng em gửi hồ sơ sang một công ty bên đó để biết cô gái đấy có thích anh không”. Từ đó đến nay đã nửa tháng, chúng tôi vẫn chưa thấy công ty hồi âm lại.
Công ty ông Long vượt mặt các công ty khác ở chỗ đã biết kết nối môi giới kết bạn với các buổi gặp gỡ giao lưu, mở tour picnic... thành một công nghệ hoàn hảo. Ngay khi Công ty cổ phần Kết Bạn trình làng, nhiều người bỗng nhao lên vì nhận ra đây là chiêu làm ăn rất béo bở, cũng vội thành lập công ty, trung tâm, văn phòng môi giới tình ái nhưng dưới tên câu lạc bộ... như Câu lạc bộ kết bạn Hoài An (300 Thụy Khuê, Hà Nội), văn phòng tư vấn hôn nhân Hồng Minh (14 Cửa Bắc), Câu lạc bộ kết bạn - Công ty TNHH Xuân Thắng (ngõ 445, phố Lạc Long Quân), Câu lạc bộ Nhịp cầu trăm năm - Công ty Hoa Sơn (47 Phan Chu Trinh), Câu lạc bộ Hoàng Anh...
Công ty ông Long khai sinh đến nay mới hơn chín tháng (thành lập tháng 1-2004), cũng trong ngần ấy thời gian Hà Nội đã mọc lên hàng chục công ty “buôn tình” khác hoạt động chui lủi, thay đổi địa chỉ xoành xoạch để trốn thuế. Công ty “buôn tình” của chị Thảo đã lẩn xuống tận cuối con ngõ 192 Lê Trọng Tấn, ẩn kín như trụ sở của thầy bói.
Câu lạc bộ Dây Tơ Hồng cũng “bay” từ phố An Dương về ém tại ngõ 4 phố Giang Văn Minh nhưng khách rất đông bởi hiếu kỳ. Công ty môi giới ái tình nào cũng chỉ có một chiếc bàn, vài xấp giấy, một cuốn sổ, cuốn album, chơi sang thì có thêm dàn máy vi tính, máy điện thoại để giao dịch, chứ ít khi tung địa chỉ ra ngoài vì sợ lộ.
Chị Thảo, chủ mối mai ở ngõ 192 Lê Trọng Tấn (quận Thanh Xuân), tiết lộ chỉ trong vài tháng mở cửa chị đã gom tới 30.000 hội viên (khách săn tình). Ban đầu mỗi khách đến đăng ký tìm tình nhân phải nộp cho chủ 100.000 đồng, nhưng vì hiện có quá nhiều trung tâm “cò” tình như vậy nên phí giảm xuống chỉ còn 50.000 đồng.
Công ty “buôn tình” của chị Hoa ở đường K3, thị trấn Cầu Diễn (huyện Từ Liêm) vẫn thu phí 100.000 đồng, gặp khách chị ta luôn miệng rao đã có tới 40.000 hội viên. Tính nhẩm, với mức phí trên, chỉ cần gom đủ 10.000 hội viên các “cò” tình đã đút túi 1 tỉ đồng ngon ơ (chỉ trong khoảng nửa năm nếu tiếp thị khéo) mà không mất một xu làm giấy đăng ký kinh doanh, không cần vốn, lại nhàn hạ như làm thơ!
Họ chỉ cần làm mỗi việc: ngồi một chỗ tiếp nhận hợp đồng thông tin của khách, sau đó cho vào “hồ sơ” phân loại rồi gán anh A cho chị B có những tiêu chuẩn, sở thích hợp nhau. Tất nhiên hai bên A và B phải tự mò mẫm, gặp gỡ, tìm hiểu, tỏ tình lấy, công ty chỉ bán thông tin của người này cho người kia, ăn cả hai đầu (thu phí của cả bên A và B)! Nhiều công ty như của ông Long sẵn sàng miễn phí đăng ký kết bạn miễn sao khách đồng ý nhả thông tin.
Các công ty tình ái “ma” thường tìm đủ chiêu nói khoác, hoặc dây dưa “ngậm” khách quá thời hạn để bắt nộp thêm lệ phí mới chịu nhả những thông tin chính thức; một số khác chuyên “treo đầu dê bán thịt chó”; thậm chí còn cài người đóng giả người cần kết bạn nhưng chỉ dăm ba bữa là tự chuồn hoặc đưa cho khách điện thoại cầm tay của các gái gọi. H., 28 tuổi, một cử nhân trẻ sau vài năm vạ vật làm thuê cho Tây mà vẫn chưa ưng mức lương tư bản, hiện cũng đang bí mật lập kế hoạch mở một công ty chuyên môi giới tình duyên tại Hà Nội.
H. bảo: “Chỉ cần 2,5 triệu xin cái giấy phép và 5 triệu xin mở trang web để quảng bá thương hiệu, thêm vài triệu nữa sắm một bộ máy vi tính cộng 500.000 -700.000 đồng thuê căn nhà tàm tạm là thành lập được công ty “buôn tình”. Nếu thuận buồm, chỉ cần ba năm kiếm vài tỉ đồng đút túi là giải nghệ!”.